Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

HOA KỲ VÀ TRUNG QUỐC TRONG VÁN CỜ NỢ NẦN

U.S., China In Chess Game Over Debt
Tác giả: Gary Feuerberg /
Đại Kỷ Nguyên  Thứ ba, 16 Tháng 3 2010 00:00
Chuyên gia: Trung Quốc ‘thiếu linh hoạt để tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào’
WASHINGTON—Tháng trước, Bộ Tài chính Hoa Kỳ đã tiết lộ rằng Trung Quốc đã bán một số lượng kỷ lục trái phiếu Ngân khố Mỹ hồi tháng 12, dấy lên một câu hỏi về việc liệu Trung Quốc—một trong những nước giữ số lượng lớn nhất trái phiếu của Hoa Kỳ—có thể có khả năng thay đổi vận mệnh của nền kinh tế Mỹ như thế nào.
Các nhà kinh tế đang ngày càng lo ngại về sự phụ thuộc của nước này vào Trung Quốc để cấp tiền cho khoản nợ công, và các tín hiệu gần đây của phía Trung Quốc rằng họ có thể đang chuyển dự trữ ngoại tệ của mình khỏi đồng đô-la Mỹ. Ngoài ra, Trung Quốc là nước có tiếng xấu là tích cực định giá giả cho giá trị đồng tiền của họ để duy trì sự mất cân bằng thương mại lớn với các nước phát triển.
“Trung Quốc đã theo đuổi các chính sách thương mại (mercantilist) để đẩy mạnh quyền lợi của họ và tăng cường sự phụ thuộc của chúng ta vào sản xuất và vốn của họ… Trung Quốc đã vực dậy từ cuộc suy thoái toàn cầu mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mong đợi vị thế của họ với tư cách là chủ nhà băng của Mỹ nhằm thu về một sức mạnh chính trị mới”, Michael Wessel nói trong bài phát biểu khai mạc của mình tại Ủy ban xem xét Kinh tế và An ninh Mỹ-Trung hồi tháng trước. “Chính phủ Hoa Kỳ… không thể dễ dàng tự tháo gỡ khỏi sự phụ thuộc về tài chính ngày một gia tăng vào Trung Quốc.”

Tuyên bố của ông Wessel đã đặt âm sắc chung cho cuộc điều trần, nhưng hầu hết các chuyên gia đã điều trần đều phản đối quan niệm rằng Trung Quốc là “chủ nhà băng của Mỹ.”
“Trong khi số lượng chính xác thì vẫn chưa thể biết được dựa vào những thông tin công khai, một giả thuyết hợp lý có thể đúng là Trung Quốc sở hữu gần một ngàn tỉ đô-la trái phiếu Ngân khố Hoa Kỳ”, tiến sĩ Simon Johnson, thuộc Viện Kinh tế Quốc tế Peterson (Peterson Institute for International Economics), xác nhận.
Con số một ngàn tỉ đô-la này lớn hơn 755,4 tỉ đô-la mà Bộ Tài chính Hoa Kỳ báo cáo cho tháng 12 năm 2009. Sự khác nhau này là do “Dữ liệu của Bộ Tài chính Mỹ hầu như chắc chắn [báo cáo chưa đủ] số lượng nắm giữ của Trung Quốc đối với nợ công của chính phủ chúng ta”, ông Johnson nói. Trung Quốc được cho là đang mua những chứng khoán của Hoa Kỳ thông qua trung gian như là các ngân hàng của Anh và Hồng Kông, tiến sĩ Derek Scissors thuộc tổ chức Heritage Foundation, nói.
Eswar Prasad, giáo sư kinh tế tại đại học Cornell University và tổ chức Brookings Institution, đã đặt con số cao hơn là 1,32 ngàn tỉ đô-la, hay 17%  số nợ công ròng hiện nay của Hoa Kỳ. Con số mà ông đưa ra không bao gồm các công ty có nhận vốn của chính phủ (government-sponsored enterprises – GSEs), như Fannie Mae hay Freddie Mac.
Theo ông Scissors, số lượng nắm giữ chính xác của Trung Quốc hiện chưa biết được, chủ yếu là vì cơ quan chính phủ của họ đứng ra mua trái phiếu nước ngoài–Cục Quản lý Ngoại hối Trung Quốc (State Administration of Foreign Exchange – SAFE) –có một “mối ác cảm với sự minh bạch”. Ông Scissors nói rằng SAFE muốn che giấu mức độ mà Trung Quốc đang mua các trái phiếu lãi xuất thấp của Hoa Kỳ bằng cách chuyển tiền đi qua các nước khác.
Những quan điểm gây hoang mang
Hai góc nhìn trái ngược nhau đã được bày tỏ về mối nguy hại tiềm tàng mà Trung quốc gây ra bằng cách làm cho Hoa Kỳ quá phụ thuộc vào Trung Quốc để cấp tiền cho khoản nợ công. Một số người tin rằng sự phụ thuộc của chúng ta vào Trung Quốc đã tăng đến một mức độ [báo động về] an ninh quốc gia.
Daniel Drezner, giáo sư về Chính trị Quốc tế tại trường đại học Tufts University, tại cuộc điều trần đã dẫn lời Thiếu tướng Trung Quốc Luo Yuan, người đã nói để trả đũa cho việc Hoa Kỳ bán vũ khí cho Đài Loan, rằng Trung Quốc nên trừng phạt Hoa Kỳ bằng cách bán phá giá một số trái phiếu Ngân khố [Mỹ].
Nhà kinh tế học Clyde Prestowitz, Chủ tịch Viện Chiến lược Kinh tế (Economic Strategy Institute), đã đưa ra một ví dụ lịch sử về quyền lực của chủ nợ từ cuốn “Sự thịnh suy của các cường quốc vĩ đại” của Paul Kennedy. Trong cuộc khủng hoảng kênh đào Suez năm 1956, vị tổng thống đang tức giận Eisendhower đã đe dọa sẽ bán dự trữ đồng bảng Anh của Hoa Kỳ nếu Anh không rút lui khỏi kế hoạch chiếm giữ kênh đào này. Nếu việc đó được thực hiện, nó sẽ gây ra sự sụp đổ của đồng bảng Anh. Lời đe dọa đó đã kết thúc việc chiếm giữ.
Nhận ra trò lừa bịp của Trung Quốc
Một số chuyên gia thì ít lo sợ hơn về sức mạnh của Trung Quốc và, trên thực tế, đã nhìn thấy những sự lựa chọn của Trung quốc là rất nông cạn. Ông Johnson nói quan điểm rằng việc nắm giữ lượng tiền tệ lớn của Trung Quốc sẽ đem lại cho họ quyền lực kinh tế và chính trị đối với Hoa Kỳ “là không đúng và hoàn toàn hiểu sai tình hình”.
Ba tình huống đã được thảo luận, cả ba đều đưa đến những kết quả chấp nhận được cho Hoa Kỳ. Trung Quốc có thể giảm việc mua trái phiếu chính phủ của Hoa Kỳ, ngừng việc can thiệp mạnh và bất công của họ vào thị trường đối với đồng Nhân dân tệ, hay bán tháo những trái phiếu Hoa Kỳ mà họ đang sở hữu.
Tình huống thứ nhất, Trung Quốc bị giới hạn trong các lựa chọn dự trữ ngoại tệ của họ. “Cho đến khi chính phủ Trung Quốc sẵn sàng phá bỏ sự phụ thuộc của họ vào đồng đô-la—mà không có một dấu hiệu nhỏ nào cho thấy họ sẵn sàng làm việc đó—họ buộc phải mua trái phiếu của Mỹ và thiếu khả năng linh hoạt để có bất cứ ảnh hưởng nào”, ông Scissors nói.
Mối ràng buộc khác là khả năng thanh toán, kích thước thị trường, và sự biến động. Ít có cách đầu tư nào lại ổn định và linh hoạt như trái phiếu của chính phủ Mỹ.
Ông Scissors nói rằng Trung Quốc không thể làm điều gì gây hại cho chúng ta, thay vào đó, phía Hoa Kỳ nên nhận ra trò lừa bị của họ. Ông cho mọi người xem một biểu đồ cho thấy nhiều lên xuống của sự mua vào hàng tháng của Trung Quốc đối với trái phiếu Ngân khố Mỹ ở dạng phần trăm so với thâm hụt [ngân sách] liên bang từ tháng 10 năm 2008 đến tháng 10 năm 2009, trong khoảng từ trên 40% xuống dưới âm 20%–một khoảng xê dịch hơn 60%. Trong giai đoạn giao động cực kỳ lớn đó, tỉ lệ cầm cố cố định trong 30 năm của Hoa Kỳ vẫn giữ vững và hầu như không cho thấy có sự thay đổi nào.
Nhiều nhà kinh tế học đồng ý rằng Trung Quốc phạm tội trong việc can thiệp mạnh vào đồng tiền của họ. Ông Hindery lưu ý: “Đồng tiền của Trung Quốc đã được định giá thấp so với đồng đô-la (và đồng euro) ít nhất 25% và cao nhất là 40%”. Kết quả của việc ngừng thao túng tiền tệ của họ nhiều khả năng sẽ là sự mất giá của đồng đô-la. Theo nhận định của các chuyên gia, ngay cả một sự mất giá thực ở mức 20% sẽ nhiều khả năng gây rất ít ảnh hưởng đến sự lạm phát, và do đó, sẽ không buộc Cục Dự trữ Liên bang phải tăng tỉ lệ lãi suất.
Hơn nữa, nếu Trung Quốc bán các trái phiếu Ngân khố Mỹ nhằm làm gây tổn hại đến giá trị của đồng đô-la, thì sự mất giá của đồng đô-la sẽ trực tiếp làm giảm giá trị của trái phiếu nước ngoài mà Trung Quốc nắm giữ, dưới bất kỳ tình huống nào, cũng không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với Hoa Kỳ, ông Johnson nói.
Sự nhất trí tại buổi điều trần là rằng Trung Quốc là một kẻ thao
Trung Quốc và Hoa Kỳ trong ván cờ nợ nần
thao túng tiền tệ và phải được Bộ Tài chính Hoa Kỳ dán mác như vậy trong Bản báo cáo ngày 15 tháng 4 gửi cho Hạ viện. “Sự đe dọa của Trung Quốc là sẽ phản ứng lại bằng cách bán trái phiếu ngân khố Mỹ … tệ nhất là một trò lừa bịp [và]… nên được gọi như thế”, ông Johnson nói.
Việc bán tháo hàng loạt trái phiếu ngân khố Mỹ của Trung Quốc—sự đe dọa của Thiếu tướng Trung Quốc Luo—có thể dẫn đến việc đồng đô-la bị mất giá, và sẽ gây ra ít ảnh hưởng đối với chính sách tiền tệ của Hoa Kỳ, các chuyên gia cho biết.
Một vài chuyên gia, như là Prasad, đã giữ lập trường trung gian. Ông tranh luận rằng việc Trung Quốc bán tháo một “phần lớn lượng dự trữ của họ mà chính phủ Hoa Kỳ không ghi chép lại được không chỉ là một sự hăm dọa”. Ông cũng thấy rằng cái giá mà Trung Quốc phải cho một động thái như thế đã bị “phóng đại trong công luận”.
U.S., China In Chess Game Over Debt

Expert: China ‘lacks the flexibility to wield any influence’

Gary Feuerberg
Epoch Times Staff
WASHINGTON—Last month, the U.S. Treasury Dept. revealed that China sold a record amount of Treasury bonds last December, raising a question over how China—a top hold of U.S. debt—could potentially alter the fortune of the U.S. economy.
Economists are increasingly worried over the nation's dependency on China to finance its debt, and China's recent signals that it may be shifting away from the U.S. dollar as a reserve currency. In addition, China is notorious for actively manipulating the value of its currency to sustain wide trade imbalances with developed nations.
“China has pursued mercantilist policies to promote its interests and increase our dependence on their production and their capital … China has emerged from the global recession stronger than ever, expecting its status as America’s banker to convey new political power,” said Michael Wessel in his opening remarks at the U.S.-China Economic and Security Review Commission last month. “The United States government … cannot easily extricate itself from its growing financial dependence on China.”
Wessel’s statement set the general tone for the hearing, but most of the experts who testified took exception to the notion that China is “America’s banker.”
“While the exact amount is not knowable based on publicly available information, a reasonable working assumption would be that China owns close to $1 trillion of U.S. Treasury securities,” testified Dr. Simon Johnson from the Peterson Institute for International Economics.
The $1 trillion figure is larger than the $755.4 billion reported by the U.S. Treasury for Dec. 2009. This discrepancy is due to “the U.S. Treasury data almost certainly [understating] Chinese holdings of our government debt,” Johnson said. China is believed to be purchasing U.S. securities through intermediaries such as through British and Hong Kong banks, said Dr. Derek Scissors from the Heritage Foundation.
Eswar Prasad, economics professor at Cornell University and from Brookings Institution, put the amount higher at $1.32 trillion, or 17 percent of outstanding U.S. net public debt. His number does not include the government-sponsored enterprises (GSEs), such as Fannie Mae or Freddie Mac.
According to Scissors, the exact amount of holdings by China is unknown, largely because its government entity that purchases foreign bonds—the State Administration of Foreign Exchange (SAFE)—has an “aversion to transparency.” Scissors says that SAFE wants to hide the extent to which China is purchasing low-yield American bonds by routing the money through other countries.
Alarmist views
Two divergent perspectives were expressed about the potential harm that China does by making the United States so dependent on China to finance its debt. Some believe that our dependency on China has risen to a national security level.
Daniel Drezner, professor of International Politics at Tufts University, quoted at the hearing Chinese Maj. Gen. Luo Yuan who in retaliation for U.S. arms sales to Taiwan said that China should sanction the U.S. by dumping some Treasury bonds.
Economist Clyde Prestowitz, president of the Economic Strategy Institute, gave a historical example of the power of the creditor taken from Paul Kennedy’s “The Rise and Fall of the Great Powers.” During the 1956 Suez Canal crisis, an angry President Eisenhower threatened to sell U.S. reserves of the British pound if the British did not back off from their plans of canal seizure. If carried through, it would have brought about the collapse of the British currency. That threat ended the seizure.
Calling China’s bluff
Some experts were less in awe of China’s power and, in fact, saw China’s choices as quite constricted. Johnson said the view that China’s large monetary holdings give it economic or political power over the U.S. “is incorrect and completely misunderstands the situation.”
Three scenarios were discussed, all of which lead to acceptable outcomes for the United States. China could reduce purchases of U.S. government securities, discontinue its massive and unfair intervention of the market for renminbi, or sell off the U.S. securities it owns.
For one, China is limited in its options for a reserve currency. “Until the Chinese government is willing to break its dependence on the dollar—which there is not the slightest indication it is willing to do—[it] is compelled to buy American bonds and lacks the flexibility to wield any influence,” Scissors said.
The other restraint is liquidity, market size, and volatility. Few investments are as stable and as liquid as U.S. government debt.
Scissors said that China can’t do anything to hurt us, and instead, the United States should call its bluff. He shared a chart that showed many ups and downs of China’s monthly purchases of U.S. Treasurys as a percent of the federal deficit from Oct. 2008 to Oct. 2009, ranging from above 40 percent to below minus 20 percent—a spread of over 60 percentage points. During that period of extreme fluctuation, the U.S. 30-year fixed mortgage rate held steady and showed almost no change.
Many economists agree that China is guilty of a massive intervention of its currency. Hindery noted, “China’s currency is under valued compared to the dollar (and the euro) by at least 25 percent and up to 40 percent.” The outcome of ceasing its currency manipulation would likely be a depreciation of the dollar. According to experts, even a net depreciation of 20 percent would likely have little effect on inflation, and therefore, would not force the Federal Reserve to increase rates.
Moreover, if China sold Treasurys to undermine the value of the dollar, the dollar depreciation directly reduces the value of China’s foreign holdings and does not, under any circumstances, pose any threat to the United States, Johnson said.
The consensus at the hearing was that China is a currency manipulator and should be so labeled by the U.S. Treasury in its April 15 report to Congress. “China’s threat to react by selling Treasurys is … at worst a bluff [and] … should be called,” Johnson said.
A massive sell-off by China of U.S. Treasurys—the threat of Chinese Maj. Gen. Luo—could lead to dollar depreciation, which would produce little effect on U.S. monetary policy, experts said.
Some experts, such as Prasad, take a middle position. He argued that China selling off a “large portion of their reserves out of U.S. government paper is not just bluster.” He sees too that the costs to China for such a shift as being “overstated in popular discussions.”