Đỉnh cao trí tuệ,sáng tạo tài tình
Dám nghĩ dám làm, vườn hoang muá gậy.
Khi người dân ở thế buộc phải “sáng tạo”
Khánh An, phóng viên RFA 2010-06-11
Chuyện người dân phải đu dây để qua sông đã được đưa lên bàn chất vấn của kỳ họp Quốc hội vào ngày 10/6. http://www.youtube. com/watch? v=G692XP49Ou0
Trả lời chất vấn, Bộ trưởng Bộ GT-VT cho rằng đó là sáng tạo không ngờ của người dân.
Photo courtesy of tuoitre.vn
Ông Trần Khắc Chín và em Trần Khắc Trường đu dây đến trường
Làm xiếc bất đắc dĩ
Đối với người dân ở xã Đăk Ang, huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum, việc đu dây để qua sông là bình thường như “chuyện thường ngày ở huyện”, bởi họ đã làm quen với trò làm xiếc trên sông này kể từ sau trận bão Ketsana xảy ra vào tháng 9 năm ngoái.
Chị Cúc, một cư dân huyện Ngọc Hồi, tỏ ra thản nhiên khi nghe chúng tôi đề cập đến tình trạng người dân đu dây để qua sông: "Bão vừa rồi làm hư cầu, người ta phải đu dây vậy thôi. Bão trôi mất cây cầu treo rồi."
Sông Pô Kô chảy qua các xã Đăk Nông, Đăk Dục, Đăk Ang và thị trấn Plei Cần. Dân ở các xã thuộc khu vực này chủ yếu là người dân tộc thiểu số, sống bằng nghề làm nương rẫy. Trước đây, dân làng đi lại bằng những cây cầu treo, do công sức của nhiều người góp lại.
Nhưng kể từ khi trận lũ dữ cuốn trôi các cây cầu, người dân nơi đây đã không còn phương tiện để qua sông, dùng đò thì không đặng, bởi con nước dữ của sông Pô Kô có thể nhấn chìm đò bất cứ lúc nào, bơi qua sông càng không thể, người dân buộc phải nghĩ ra cách.
Bão vừa rồi làm hư cầu, người ta phải đu dây vậy thôi. Bão trôi mất cây cầu treo rồi. ( Chi Cuc cu dan huyen Ngoc Hoi )Họ tự chế phương tiện để đu qua sông. Với hai cọc đặt ở hai bờ sông, một đoạn dây cáp nối hai đầu và một ròng rọc để đu qua, thế là xong! Phương tiện đi lại tự chế khiến nhiều người lúc đầu cũng thót tim nhưng dần dà trở nên quen thuộc. Người già, người trẻ, kể cả trẻ con, tất cả đều phải đu dây để qua sông, bởi ai cũng có công việc phải làm ở bờ bên kia.
Cô Anh, giáo viên tiểu học ở xã Pờ Y, huyện Ngọc Hồi, cho biết người dân ở đó là dân tộc thiểu số và họ phải qua để làm rẫy, vào nương. Nhà nào có trẻ em đi học thì phải qua hàng ngày và “đi là đi theo bố mẹ cõng trên lưng. Đâu có cầu đi đâu em.”
Cô Anh cho biết cây cầu treo ngày xưa “là do dân bản họ làm, chứ làm gì có nhà nước. Họ đi bằng cái đó nhưng giờ họ đi bằng dây cáp thòng qua”. Và cô giáo Anh phải vận động các em học sinh đến lớp, “nhưng giờ không có cầu nữa thì cũng khó qua.”
Khó thì khó, nhưng đối với người dân hai bên bờ Pô Kô, đu qua sông đã bắt đầu trở nên quen thuộc chẳng khác gì đi cầu treo, tuy thỉnh thoảng cũng xảy ra sự cố đứt dây, khiến một lần cả hai cha con anh phó công an xã rớt tõm xuống dòng sông dữ, suýt chết!