Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010

THO VAN CAO NIEN

TỨ KHỔ : SINH - LÃO - BỆNH - TỬ
( Cảm tác theo giáo lý Đạo Phật )
Sinh khổ - ra đời lại khóc la !
Đói lòng khát sữa tìm đâu ra...
Nằm yên một chỗ - ấm tình mẹ
Tiếng hát ru êm thật đậm đà...
Ốm đau, tàn tật lúc sinh ra !
Chẳng nói được gì - khổ lắm đa
Nóng lạnh đói no - mẹ săn sóc
Khổ đau đành chịu cõi ta bà !

Lão khổ - cõi trần thật đắng cay
Hết còn nhựa sống - nỗi bi ai
Chuyện xưa còn nhớ trong tâm mãi
Việc mới quên hoài - lẩm cẩm thay !
Tuổi già nóng giận , trách phiền ai...
Suy yếu tinh thần - nỗi cảm hoài
Run rẩy chân tay - buồn số phận
Sức tàn lực kiệt thật chua cay !
Bệnh khổ do đâu mãi thế này ?
Di truyền cha mẹ quả không sai
Hay do ăn uống không kiêng cử
Tham thực cho nên bệnh tật hoài !
Đau khổ tinh thần cùng thể xác
Khổ mình làm khổ cực người thân
Căn nguyên cũng tại nơi tiền kiếp
Sám hối - tu tâm - báo trọng ân !
Tử khổ - giả từ người quyến thuộc
Bệnh đau nằm liệt ở trên giường
Lo âu không biết về đâu nữa
Tiếc của - hoang mang thật đáng thương !
Tử biệt - khiến tinh thần khổ quá
Ra đi phải vĩnh biệt từ đây
Hồn lìa thân xác thêm đau đớn
Vạn pháp vô thường - chịu đắng cay !
Minh Lương Trương Minh Sung
Cali . ngày 23 / 05 / 2010
******
TỨ KHỔ: SINH-LÃO-BỊNH- TỬ
( Phỏng họa bài cùng tên của
Thi- Sĩ- Lão- Thành Sung Trương
theo giáo lý Đạo Phật.
Thân tặng TG và thân hữu )
“Sinh Khổ”: Vừa ra đời, em bé khóc
Đối lòng vì khát sữa, cất tiếng la.
Tình mẹ tuyệt vời, bao la suối ngọt
Thật thiêng liêng tình mẫu tử đậm đà.
Thân thể ọt èo, ốm đau, khuyết tật.
Điếc, câm, ngọng, bịnh, bại liệt, mủ lòa.
Hồi còn bé nhờ mẹ cha săn sóc
Thân phận người gặp bao nỗi xót xa.
“Lão Khổ”:chẳng mấy chốc, già nua lại!
Nhựa sống cạn rồi, yếu đuối, não phiền.
Da nhăn, má hóp, triền miên bực bội
Cũ kỹ nhớ hoài, cái mới dễ quên!
Tuổi già khó tính, thường xuyên bất ổn
Sa sút tinh thần, lẩm cẩm yếu đau.
Run rẫy chân tay, ra vào lượm thượm
Sức tàn lực kiệt, chán nản, buồn rầu.
“Bệnh Khổ” thân người biết bao bất tịnh!
Cứ bịnh đau thăm viếng chẳng tha ai.
Di truyền cha mẹ hay do người ăn uống
Bịnh từ miệng vào, họa miệng chẳng sai!
Tham thực cực thân, gương soi tiết giảm
Đau khổ thân mình, phiền muộn người thân.
Tiền duyên nghiệp trả, vô vàn sầu thảm
Sám hối- Sửa mình- thanh thản cõi trần.
“Tử Khổ” buớc cuối cùng người cõi thế
Thân bằng, quyến thuộc, từ giã buông xuôi.
Cứ nuối tiếc ngậm ngùi bao trân quý
Nhà cửa, người thân, níu kéo, khó rời.
Phút vĩnh biệt cõi đời đau khổ quá!
Hồn lìa khỏi xác cứ mãi vật vờ.
Thần thức kia như bơ phờ chẳng nở
Nghiệp lực thiện lành hay xấu ác nhập vô.
Tấm thân Tứ Đại vốn là uế trược
Vạn pháp vô ngã, quả thật đa màu.
Tâm vô thường cứ lao xao mã vượn
Thọ tất khổ, cuộc sống giả tạm sao!
Thanh Đào